123, Example Street, City 123@abc.com 123-456-7890 lasantha.wam

hạnh phúc trổ mầm từ phía cô đơn...

Thứ Ba, 1 tháng 9, 2015

CON VỀ TÌM CHÚT TRẺ CON

ai về đổ bóng mưa ngâu
gió đan tóc rối áo nâu mẹ ngồi

hạt giăng tím ngọn mồng tơi
lá trầu rách nửa mồ côi bên thềm

con về trầu vạc môi têm
mẹ rưng rưng, con rỏ mềm ruột gan

bóng chiều rỗ nắng đi hoang
bên lưng áo mẹ chỉ sớn tháng năm

xót cho dâu bể thay lòng
mẹ thương con gái giữa dòng phù khơi

con về trong tiếng à ơi

sà vào lòng mẹ khóc cười trẻ con.

http://w.w.w.baobinhdinh.vn/viewer.aspx?macm=46&macmp=46&mabb=117241

MÂY TÌM SIM TÍM

mây ơi trôi trắng rừng đồi
mùa đông năm trước còn ngồi hái sương
ta về gùi bắp lưng nương
hái hoa lan đỏ giữa đường vào thôn
năm nao làm lính biên đồn
giữa miền miên thảo gửi hồn vào trăng
áo xanh gánh nỗi nhọc nhằn
sánh sao lam lũ mẹ oằn đôi vai
mây tìm sim tím rừng đồi

ta tìm bến cũ hát lời tình xưa.

ĐỨA CON XA XỨ

em đi về bến lặng
rũ hương khóc cuộc lưu ly
em đi về phía gió
bỏ lại sau cả tuổi xuân thì

này cô gái tuổi em mười sáu
xa quê hương xa mẹ xa cha
xa giàn tigôn hoa vỡ bên hiên nhà
xa áo trắng thơ ngây, em làm đứa con xa xứ...
cô gái ơi, hương tóc mây ngàn say lòng người lữ thứ
chốn mưu sinh đô hội cõi đời
lần đầu tiên xa nhà...em khóc
nấc nghẹn ngào thành hai tiếng...Mẹ ơi!
Sài Gòn, phố che chân mây rong dài sợi nắng
chẳng như quê mình thênh thang gió neo cánh đồng xanh
em, cô gái quê lên chốn thị thành
vẫn vất vả đôi bàn tay bé...
ừ! dẫu ở nơi đâu thì em vẫn thế
sống thẳng ngay, chân chất thấm đượm nghĩa tình
giữa cạm bẫy xô bồ lòng vẫn kiên trinh
mặc cho năm tháng sói mòn đời bạc thếch
đã bao lần nước mắt rơi giữa cô đơn mỏi mệt
em tự an ủi mình phải mạnh mẽ hơn xưa
gửi về mẹ tháng lương đầu em còn nhớ lắm
niềm vui kia nhắc mãi đến bây giờ...
vậy mà đã 8 năm rồi cô gái nhỉ
nơi thôn quê ba mẹ tuổi xế chiều
một ngày nắng trốn những vòm mây ký ức
em vẫy tay chào phố về với những thương yêu...


về thôi em
ngày xanh gió lộng
về thôi em
bếp nóng hiên nhà
em nhặt cánh sầu đông đặt lên giàn tim vỡ
cúi nhặt đời mình từ đôi mắt mẹ mong...

SAY











ru chiều vào tối
nhấp ly chát chúa vực lòng
đường về trăm lối
say chiều té ngã hương đông
mấy bận bước chân mỏi tìm nơi trú mộng
gán linh hồn canh bạc trần ai
Diêm Vương thấy ta cũng ngao ngán thở dài
không muốn nhận một kẻ say trong từng hơi thở
ừ, dù ở địa đàng, địa ngục hay dương thế
ta vẫn cứ là ta sủi lở hình hài
men say nồng rỏ úa giọt phai
đôi tay vốc vực ngày trong xám gió
...
chiều chiết tủy giăng tơ mềm lối nhỏ
con đường nào dẫn đến nhà em
ta theo hương đông bấu víu làn sương mềm
mấy vạt gió thốc ngược vào tim khốc rát
có nên gặp người không hay giả vờ đi lạc
ta say mà, sao nhớ ngõ người dưng
bước liêu xiêu qua nẻo lưng chừng
hồn trôi tuột bỏ quên hình dáng cũ...

ngày úa
chồi cỏ nhú đâm xuyên mảnh trăng rơi hồn giãy giụa
vực trời
ta cứ ngỡ mình là thăm thẳm đáy cô liêu.

MỘT VẦNG TRĂNG KHUYẾT
















Vầng trăng khuyết, một vầng trăng đã khuyết
Trăng vỡ đôi, trăng tê tái góc trời
Lưỡi trăng cứa vào chân mây tứa máu
Ta neo thuyền độc ẩm với trăng côi

Này trăng hỡi bờ nhân gian sa ngái
Khách trùng dương bỏ biệt lẽ chia lìa
Đã bao lần, bao lần ta tìm lại
Nhưng còn lại gì trong sương gió ngoài kia

Bỗng một ngày ta làm tên hành khất
Bỏ quê hương chọn kiếp sống không nhà
Lang bạt theo vầng trăng mặc cõi đời được mất
Có còn gì ngoài một kiếp phong ba

Trăng vỡ nửa như làn mi em khép
Cõi phù sinh sao lắm nỗi vô thường
Để thế gian chia lìa đôi tri kỷ
Ranh giới nào giữa hai cõi âm dương

Cố nhân hỡi, thành quách ngàn xưa đã ru mình cũ kĩ
Dưới thớ đất sâu năm tháng ngủ vùi
Chẳng biết linh hồn ấy có nghìn năm vĩnh cửu
Liệu có một ngày dưới dòng Nại Hà ta nâng chén giao bôi

Vầng trăng khuyết, bao năm ta làm tên khách lạ
Giũ gió sương trên vai áo phong trần
Vầng trăng đã khuyết đi một bóng hình khiến lòng ta chạng vạng
Nén hương tàn ngồi lại với cố nhân.


Đối thoại


Có phải trái tim em được làm nên từ những giọt nước mắt
là kết tinh của năm tháng u buồn
là sự lặng lẽ của một kẻ cô đơn
anh biết phải làm sao chạm đến?

Xin đừng đùa giỡn trái tim em vì nó mong manh lắm
như giọt nước mắt thôi chực vỡ tan tành
sự an toàn nào sẽ đến từ anh
hỡi kẻ thích phiêu lưu và ưa trò mạo hiểm
mệt rồi
nên em tự nhắc nhở mình không nên tìm kiếm
bởi con tim nhân gian mấy kẻ chung tình
em đã quen với cuộc sống chỉ có riêng mình
và xem nỗi cô đơn là một nửa…
em nhốt đời mình trong hoang liêu thảng thốt
sợ tình yêu, sợ sự dối lừa
sợ lắm lòng người với những hứa hẹn say xưa
rồi biến mất như trò ú tim để em kiếm tìm trong vô vọng
em sợ một ngày trái tim vỡ và em sẽ chết
bởi  không thể chịu đựng thêm bất cứ tổn thương nào
con tim này đã chứa quá nhiều nỗi đau
anh có hiểu không người nói yêu em hỡi…

Xin em đừng nghĩ rằng anh bủa vây em bằng những lời nói dối
và những quan tâm kia chẳng phải trêu đùa
anh sẽ dành cả cuộc đời mình để đợi chờ
và sẽ dùng tình yêu chân thành để chữa vết thương lòng bấy lâu của một người con gái
vì anh tin rằng sẽ có một ngày trong sớm mai thức dậy
Tình Yêu, là Tình Yêu đó em…sẽ hồi sinh…


Yêu em!

Trốn chạy chia ly


nếu tình yêu đôi ta chỉ mong manh như sương hạ
về thôi em, còn luyến tiếc làm gì
cánh thời gian rũ mùa qua hương lá
ngày mai rồi em khoát áo Vu Quy

đừng khóc nữa cũng đừng vương vấn nữa
trái tim anh thêm chắp vá trăm đường
nhành xoan tím ngày qua anh đã tặng
em giữ làm gì khi đã héo yêu thương 

em về đi đèn hoa pháo kết
em về đi kẻo lỡ xuân thì
sao còn muốn ôm anh chi nữa
em về..để trọn lễ Vu Quy

đêm sa ngái tình yêu ngày hấp hối
giận hờn chi anh mệt mỏi lắm rồi
chút bình yên hãy gửi trao thầm lặng
cớ sao người cứ ở mãi chẳng đi

em òa khóc màn đêm như nứt vỡ
đôi bàn tay bé nhỏ xiết ôm ghì
anh nắm chặt cái chạm môi rất khẽ

- hãy để tình yêu làm cuộc trốn chạy chia ly.

Nắng đông






Dưới gốc sồi già
tôi nhìn những phiến lá non hồi sinh sau mùa rụng lá
còn sót lại giọt mưa đêm
lăn trên đường gân mặt trời

Ngày mới
có giọt nắng lao vào lòng đất
cày xới tơi xốp mảnh vườn xưa
hàng vạn cành non trẩy lụa đợi mùa
đón gió từ hành lang ký ức
thoang thoảng hương quen

Người ơi! Uống thử tách cà phê anh pha ngày sáng chớm
có vị sôcôla
có mùi sữa thơm cho môi em ngọt
có hương ban mai ngọc ngà
rũa nắng long lanh…
Ngày của em và anh
đã thôi những nhòa nhem cách xa chới với
anh khẽ nắm lấy đôi bàn tay ấy
sưởi ấm người bằng thăm thẳm môi hôn
tình yêu kì lạ quá phải không
chỉ cần ở cạnh bên giữa tiết lập đông chẳng còn lạnh nữa
chẳng cần phải chịu đọa đày rêu hoang niềm nhớ
sẽ thật ấm lòng khi được gần nhau
giọt nắng từ thuở nguyên sơ đến ngàn vạn kiếp sau
vẫn thủy chung hôn vào lòng đất
mình chỉ sống trăm năm thôi em giữa cõi đời được mất
xin hãy yêu nhau như thuở ban đầu.



tháng 11, tôi và tình yêu

Tháng 11 tôi chia tay tình yêu
cũng đắng lắm nhưng đời đâu đã hết
loang lổ vết chiều cơn mưa bất chợt
…cơn mưa trong lòng dội ngược vào tim.

Có lẽ tôi chẳng phải là một nửa mà em muốn kiếm tìm
nên kết thúc một tình yêu khờ dại
đã thôi nghĩ suy về nhánh duyên tình có một ngày ươm hoa kết trái
trả cho nhau phải không em giây phút bình yên như thuở ban đầu

Này người à, chia tay rồi chẳng cần phải nhớ nhau đâu
tôi không muốn em quan tâm tôi như hai người bạn
vì như thế sẽ làm lòng tôi thêm tan nát
hãy quên đi thôi tất cả những gì…
















Tháng 11, có cơn gió nào lơ đãng khúc tình si
về qua ngõ liêu xiêu theo dáng chàng trai trẻ
đã từng yêu, đã dám yêu và vạn lần như thế
dẫu xót xa nhưng chẳng hối hận bao giờ.

Tháng 11, tôi ôm mảnh trăng gầy chiết tủy giọt thơ
sao chỉ nhỏ vào tim những cơn mưa hấp hối
tình yêu, chỉ một lần đi qua nhau quá vội
cũng đủ làm quay quắt tận trăm năm…

Tháng 11, cái lạnh tỉ tê giữa tiết lập đông.
Ai còn khát một vòng tay hò hẹn?
Đâu rồi đôi mắt em xưa với cái nhìn bẽn lẽn?

Đâu rồi tôi, cậu bé thuở nguyên sơ thích vẽ nụ cười?

lạc mất nghìn trùng em














Ta lạc mất em nghìn trùng sương núi
Nào còn đâu hoa sữa lập đông
Mùa vắng em, đêm rét run những nụ môi hồng
Và nỗi buồn bỗng trật đường ray rời ga xép
Lạc mất em, ta chẳng dám gọi tên trong miền thao thức
Sợ vỡ cơn mộng mị neo những nhịp hôn
Phố sương đêm
Phố ướt đôi bàn tay lạnh
Và phố không em
Và phố không đèn.
Ta lạc mất nghìn trùng em
Bủa vây đời ta năm tháng
Con chim rừng chẳng còn nghêu ngao tiếng hát
Hình như đêm qua cắn lưỡi mất rồi
Lạc mất em
Phiến lá non ngàn răng rắc vỡ đôi
Cội đá rêu phong bỗng neo lòng ta chạng vạng
Tình yêu ơi, cho ta hiến tế cõi lòng tan nát
Theo cơn mưa nguồn rong ruổi tìm giọt nắng ban sơ


Thứ Hai, 27 tháng 7, 2015

Bỗng muốn làm sỏi đá


 bởi ta đau nên vần thơ rỉ máu
tích đêm sương khát tủy nhân tình
ghì ôm những mộng vô hình
uống no hương sữa tịnh minh cõi phàm

ta chán ngán mùa hoang tiếc lỡ
chán chiều tàn trốc lở ngày xanh
chán đêm quen say khướt một mình
chán chính kẻ đứng trong gương rệu rã
ta chán tất màu xanh cỏ lá
cả chân trời xám xịt triền mây
chán những lời thỏ thẻ mọng đầy
yêu thương đó rêu hoang cũ kĩ
ta đi qua những ngày nghịch lí
vườn địa đàng neo giữa cõi phù vân
ta lang thang trong cõi miên trần
chờ thoát kiếp đầu thai thành sỏi đá
để ngàn năm ủ vùi trong băng giá
chịu đọa đày của mọi nhẽ sân si
vô tri
vô nghĩa lý
                vô vi.

Lơ Pang, Tây nguyên mùa xanh nắng


Từ mùa dã quỳ hôm ấy
Thiên di mỏi cánh lưng trời
Rêu phong mùa hoang tích cũ
Đâu rồi rét lạnh sương hơi?
Lơ Pang, nắng xanh hồn nhớ
Cà phê trắng muốt đồi hoa
Bản làng ủ trong sương mịch
Yêu thương đâu độ phai nhòa?
Này cô gái BaNar ơi, xin đừng đi vội
Nước da ngăm đôi mắt sáng vời
Tiếng hát em vang bạt ngạn gió
Nam tơr dơr? Hãy ở lại cùng tôi
Tôi muốn em dạy tôi cách bắn nỏ
Kể tôi nghe sự tích Biển Hồ
Hạt nắng muôn đời hôn vào lòng đất đỏ
Ngắm em cười, tim hoang vỡ ngàn vạn nhịp sóng xô.
Này thác Đắk Trôi ngưng lưng triền nhớ
Ai vẽ cầu vồng vắt giữa chừng hoang
Này cô gái ơi, đôi mắt biết dỗi hờn
Cứ né tránh cái nhìn vô tội vạ…
Cũng vì thương mà quen hóa lạ
Cũng vì yêu mà trái đắng thơm nồng
Nên xa lắm…mà sao còn nhớ lắm
Ngày mai này, người còn nhắc tôi không?
Tôi chép lại một trang nhật ký
Vài dòng thôi… còn viết ở trong lòng
Ai kéo gió về miền bản thượng
Lơ Pang mùa này gửi chút nhớ đầu đông.

(nam tơr dơr: đi đâu đó?, tiếng BaNar. Thác Đắc Trôi còn gọi là thác Atơmanh)

Một cõi hình như

hình như đêm qua gió rủ ta đi chơi
và đưa ta đến một miền xa lạ
ta thành thân với mặt trời
hôn vào tâm thức bão
lửa bỗng hóa băng trôi

hình như ta hò hẹn với mưa
khóc gầy đôi kỷ niệm
nhặt cánh hồng hoang liệm ngày nắng tím
mang mưa về ướt đôi môi cô bé nhà bên

hình như đêm qua ta khóc cuộc tình còn
giọt đắng cay hay giọt thời gian ru ta đời bóng xế
ta có khóc không mà trời rưng rưng lệ
hạt trầm tích ngủ vùi dưới thớ đất sâu

hình như đêm qua ai đã nguyện cầu
được ôm ta chút thôi những ngày lá vỡ
em, em đã bỏ rơi ta giữa miền hoang hoải nhớ
nam mô a di đà… tháp cầu kinh kệ xin phù hộ cho một kiếp ở đợ trần ai

hình như đêm qua ta chết giữa ngày dài
hóa thành phiến lá khô hong hạ về nẻo mộng
những giấc mơ chắp vá giữa vom trời lồng lộng
hóa thành tinh tú vô vi
hình như ai thủ thỉ ta điều gì
trong mường tượng mơ hồ không rõ nữa
ta như kẻ mộng du không điểm tựa
                chân khỏa trần nơi biệt viễn hồn xiêu.

Hạt nhân gian







Trời làm cơn mưa rào xuống tám tầng địa ngục
gột rửa cõi trần ai
đánh thức hình hài đã ngủ mê vì những chán chường vô vị
ngơ ngẩn phôi thai…

Cầu U Linh, ai một lần bước qua nơi ấy 
mà hồi ức xưa vẫn vẹn nguyên 
hay đã xóa hết rồi khi con thuyền chở linh hồn qua sông Ức Thủy
con thuyền vẫy sóng trập trùng thiên lý
mang ta về cõi khơi vơi…

Ai ? Đã một lần tách khỏi cuộc đời
để vô ưu mặc sự khóc – cười nhân thế
hồn nhiên rong chơi, linh hồn lõa thể
tắm trong dòng Nại Hà đón những hạt mưa rào rơi vỡ tự nhân gian
Ai ? Cho ta hỏi nơi ở của Nàng
người hay múa hát dưới cung Vọng Nguyệt
người ta đã lạc từ muôn kiếp trước
có nụ cười như bồ công anh
có đôi mắt sáng như thiên thần
có trí tuệ như Apolo huyền thoại
lạc mất rồi
ta gọi gì giữa miền bóng tối
mà thanh âm hờn dỗi

hạt nhân gian ơi ! Nên khóc hay cười ?

Tuổi thơ tôi


Tuổi thơ tôi, cánh diều ngược gió
chiều chiều cõng  nắng đi hoang
gom mây vào đôi mắt nhỏ
ham chơi bị mẹ đánh đòn

Tuổi thơ tôi, đồng xanh nắng hạ
hương đồng ướp vị phù sa
những trưa mò cua bắt ốc
lội đồng theo dấu chân ba
ai làm trời mưa tháng bảy
bếp khoai nóng dưới hiên nhà
cầu vòng trước sân đã trổ
nội cười, giàn mướp đơm hoa

Tuổi thơ tôi, ngày giông gió lũ
chèo xuồng vớt củi triền đê
những đêm mưa dầm không ngủ
chong đèn đợi bóng ba về

tuổi thơ tôi, mẹ đan áo ấm
mong con khôn lớn nên người
chữ “Nhân” mẹ thêu rất rõ
muôn đời nhớ mãi mẹ ơi

Tuổi thơ tôi, tiếng gà gáy sớm
bình minh ai hát trên đồi
con đường hôm nay đi học
hương đồng theo gió khơi vơi

Tuổi thơ, diều ơi bay mãi
thả rông mơ ước lên trời
bao năm tôi về tìm lại
nụ cười một thuở rong chơi.


Thứ Bảy, 18 tháng 7, 2015

Phía sau tình yêu



Em tập cách đếm thời gian qua cái chớp mi
sẽ không khóc nữa đâu phải không những ngày anh chẳng đến?
Với tách cà phê đen và đôi chân mỏi mệt
ngồi riêng mình
tập đếm…
tập quên…

Những trang nhật ký có dáng hình quen
phải làm sao để em tẩy xóa
hay em viết tiếp một hình dung nào đó
chẳng bao giờ khiến em khóc như anh.
Giọt cà phê rơi
chạm đáy cốc
tan tành
giá có thể bôi đen hết đáy tim em ký ức
từng giọt rơi rơi như kéo bão giông quay cuồng nơi lồng ngực
em muốn một hơi đầy uống cạn ly ký ức để xóa hết những ngày qua…

Tình yêu! Là quái quỷ gì mà đày đọa trái tim ta
đã biết bao lần xé tim em ứa máu
bình yên kia, nào còn nơi nương náu
và em, ương bướng điều gì chẳng hiểu nữa nhưng chẳng muốn buông đâu
Con tim em đã tróc lở muôn lớp lệ sầu
chỉ còn những nhịp đập vô thường… hấp hối
Khóc!
em nép mình trong căn gác tối
có phải em là người đàn bà yếu đuối nhất thế gian?

Không! Em không muốn như thế
Không muốn nữa
Không muốn
Không
cuộc sống của em không thể mãi lệ thuộc vào anh
và không muốn nữa đâu vì đã xem anh như là tất cả
đôi chân nhỏ bé này phải đứng lên và bước qua giông gió
té ngã nhiều rồi sẽ cứng rắn hơn.

Người à! Dẫu mai này em rất cô đơn
nhưng sẽ mạnh mẽ sống không ép mình phải quên anh nữa
vì em hiểu rằng cố quên là sẽ nhớ
nên sẽ chôn thật sâu vào lòng những kỷ niệm chỉ của riêng em
giọt cà phê đắng lắm
em sẽ ngồi với cô bạn thân và cùng nhau nêm
cùng bỏ thêm đường để thấy rằng đâu chỉ còn vị đắng ở bờ môi trong những ngày xa cách
cay, đắng, ngọt bùi vị tình yêu rất thật

cái chớp mi này, em dành cho một ngày mới không anh.

TỰ KHÚC

Bến cũ mười năm thả sóng trôi sông
đò không khách, đêm đêm trăng vỡ
ủ kỷ niệm xưa say trong mắt lệ
ông lái đò buồn
buông nhành trúc câu trăng…

Còn đâu những hẹn hò thuở ấy bến My Lăng
em hẹn mùa sau theo chàng về bên ấy
mười ngón tay đan
con đò chiều miên man là vậy
hạnh phúc neo mình trên nhịp thở đôi môi…

 Ngày đó có còn ông lái đò ơi?
rượu đã lên men mười năm hò hẹn
đợi mãi ánh trăng non mà sao chẳng đến
ông lái đâu rồi
sao chẳng chở trăng về neo lại bến xưa?

Sóng vỗ vào mây thành những cơn mưa
nay bến cũ đìu hiu
ly cà phê hoài niệm
qua lối hẹn xưa, hoa giấy ngủ mê ủ mình trong sắc tím
dòng sông âm thầm riết ký ức vào thơ…
                                                       Bến My Lăng, An Nhơn, 30-3-2014


Gánh Hàng Rong






Phố đã về đêm, vẫn một người ở đó
Gánh hàng rong lối về sao chợt nhỏ
Dưới cơn mưa phùn
Đôi quang gánh chông chênh
   
Một kiếp người bao sóng gió lênh đênh
Những năm khói binh đã mang theo phận bạc
Gánh hàng rong tự thuở xưa đã khác
Chở nỗi niềm qua ký ức phôi thai.


Chiếc áo nâu sờn, mái tóc sương phai
Đong đếm thời gian bằng nếp nhăn gấp khúc
Mùi bánh xôi gừng vẫn còn thơm phức
Mà kiếp đời sao cứ mãi long đong.

Gió bên kia trời đánh thức hư không
Qua biết bao nắng sương
Bước chân người có chăng do dự?
Người mẹ đã cho con nhiều thứ

Chỉ giữ riêng mình đôi quang gánh chông chênh…

Nhật Ký Làm Mẹ



Có niềm vui nào lớn hơn niềm vui của một người lần đầu tiên làm mẹ
Đón đứa con yêu sinh ra ở cõi người
Và chính tay mình nuôi đứa con thơ từ thuở còn nằm nôi, khóc đứng khóc ngồi
Bao mệt nhọc có thấm gì đâu, chỉ cần thấy con cười là mẹ quên đi hết.

Con là kết tinh từ tình yêu mật ngọt
Là máu xương, là cuộc sống của mẹ. Con à!
Ngủ ngon nhé con! Mẹ hát ời a
Khúc ru bỗng thành câu chẳng biết tự khi nao mẹ có…















Cuộc sống sau này sẽ muôn vàn sóng gió
Mẹ lo con có bản lĩnh giữa dòng đời?
Từng phút từng giây mẹ luôn hy vọng con ơi
Mau lớn nhé! Mẹ thương con nhiều lắm.

Mùa giáng sinh này mẹ đan cho con áo ấm
Và đôi găng tay bé xíu len hồng
Mình cùng đón ba về giữa những giọt nắng đông
Hạnh phúc nhỏ nhoi thôi nhưng sự yên bình sẽ không bao giờ tắt
Dẫu mai này giữa cõi đời được mất
Con của mẹ à! Tình yêu thương này chẳng bao giờ vơi cạn đâu con.


ambum ảnh

ambum ảnh

Bài đăng phổ biến

Được tạo bởi Blogger.