MỘT VẦNG TRĂNG KHUYẾT
Trăng vỡ đôi, trăng tê tái góc trời
Lưỡi trăng cứa vào chân mây tứa máu
Ta neo thuyền độc ẩm với trăng côi
Này trăng hỡi bờ nhân gian sa ngái
Khách trùng dương bỏ biệt lẽ chia lìa
Đã bao lần, bao lần ta tìm lại
Nhưng còn lại gì trong sương gió ngoài kia
Bỗng một ngày ta làm tên hành khất
Bỏ quê hương chọn kiếp sống không nhà
Lang bạt theo vầng trăng mặc cõi đời được mất
Có còn gì ngoài một kiếp phong ba
Trăng vỡ nửa như làn mi em khép
Cõi phù sinh sao lắm nỗi vô thường
Để thế gian chia lìa đôi tri kỷ
Ranh giới nào giữa hai cõi âm dương
Cố nhân hỡi, thành quách ngàn xưa đã ru mình cũ kĩ
Dưới thớ đất sâu năm tháng ngủ vùi
Chẳng biết linh hồn ấy có nghìn năm vĩnh cửu
Liệu có một ngày dưới dòng Nại Hà ta nâng chén giao
bôi
Vầng trăng khuyết, bao năm ta làm tên khách lạ
Giũ gió sương trên vai áo phong trần
Vầng trăng đã khuyết đi một bóng hình khiến lòng ta chạng
vạng
Nén hương tàn ngồi lại với cố nhân.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét