LÂU KHÔNG VỀ NHÀ
bên sông hoa gạo trắng ngần
cánh đồng trưa mầm nắng hạ
mẹ ngồi phơi thóc trên sân
cánh đồng trưa mầm nắng hạ
mẹ ngồi phơi thóc trên sân
Lâu rồi không về nhà nhỉ
cội me rệu rã góc đời
con từ khơi xa trùng lãng
về nghe hương rạ trở khơi

Lâu rồi mẹ à con nhớ
tuổi thơ bên ánh đèn dầu
ba chuốt vành nan đan thúng
mẹ ngồi tết sợi cỏ dâu
Lâu rồi về nhà với mẹ
nằm nghe khói phả nương chiều
bữa cơm thơm lừng lúa mới
làm sao đếm được thương yêu...
Đi vài ngày không zìa nhà là mẹ lại lo, suốt ngày gọi điện, có lúc làm cho đứa con hư thấy phiền. Nhưng mà, trên thế gian này có ai thương con bằng mẹ đâu... Thân ta một đời lang bạt, đến khi nào mới được bình yên...
0 nhận xét:
Đăng nhận xét