Những bài thơ cũ rích, ướt nhèm thời gian...
Những bài thơ viết từ thuở còn là cậu bé con ngồi trên ghế nhà trường, một thời chập chững ...mê thơ. Nhìn lại để thấy mình đã trưởng thành lên rất nhiều...
Tình đơn phương
Anh chợt thấy xôn xao
Yêu em tự thuở nào
Mà lòng đâu dám ngỏ
Thật tình anh muốn tỏ
Nhưng thật khó mở lời
Nên lòng cứ chơi vơi
Tình đơn phương còn mãi
(Bài thơ tình đầu tiên dành cho cô bé bàn bên, kỷ niệm thời lớp 9, hehe)
(Bài thơ tình đầu tiên dành cho cô bé bàn bên, kỷ niệm thời lớp 9, hehe)
THƯƠNG
Mẹ già quang
gánh nuôi con
Tóc sương Mẹ đã
tảo tần sớm hôm
Chiều về hạc
trắng đầu thôn
Tiếng cò còn đó
nỉ non lòng người.
TRỞ VỀ
Cây bút bi xoay tròn trong nỗi nhớ
Mái trường xưa
xa cách mấy năm rồi
Hàng phượng vĩ
đã bao mùa hoa nở
Tôi xa trường đã
bao mùa lá rơi…
Ôi tuổi thơ tôi
những ngày đi học
Nắng chang chang
cắp sách đến trường
Giọt mồ hôi
vương cay khóe mắt
Giờ âm thầm vọng
lại khúc yêu thương.
Kí ức xưa ta về
góp nhặt !
Những vần thơ
thầy đọc hôm nao
Ta vu vơ tìm trong nỗi nhớ
Nhặt cánh phượng rơi lòng bất chợt nghẹn ngào.
Tiếng trống trường ngân vang thúc giục
- Thầy cô ơi ! Con đã trở về !
Hoa nắng xuống bốn bề ve bặt tiếng
Ta lặng thầm tìm kỉ niệm ngủ mê…
THĂM TRƯỜNG XƯA
Đã mấy năm rồi!
Nay về lại mái trường xưa yêu dấu
Dưới con đường nắng nghiêng nghiêng hiền hậu
Thăm thầy cô trong nỗi nhớ xôn xao.
Không biết tự buổi nào?
Con tim này đã chứa đầy kỷ niệm
Áo trắng ai còn vương màu mực tím
Buổi đến trường xao xuyến mắt thơ ngây.
Về lại đây!
Bên khung trời rộng mở
Con tim lòng rớm lệ,
Và nhớ về hình ảnh của ngày
xưa
Nghe tiếng gió đung đưa
Cơn mưa về bất chợt,
Lá phượng hồng mưa rơi rơi
không ngớt
Cho lòng tôi trĩu nhớ những
hồn mây
Thầy cô ơi!
Con đã về đây…
THỔN THỨC TÌNH THẦY
THỔN THỨC TÌNH THẦY
Lại một mùa
thu qua
Tóc thầy màu
sương thắm
Ngọn gió thu
say đắm
Sao đùa giỡn
tóc thầy?
Hoa phượng đỏ
thơ ngây
Còn vương trên
cành là
Mà thời gian
băng giá
Làm bạc tóc
thầy tôi
Bụi phấn xưa
đâu rồi
Lòng tôi còn
nhớ mãi
Dù dòng đời
ngang trái
Lòng thầy vẫn
bao la
Dù gió cuốn
mưa sa
Vẫn âm thầm
dạy dỗ
Dù thời gian
giông tố
Thầy vẫn đắp
vun đời
Thầm gọi
tiếng: Thầy ơi!
Lòng tôi như
thổn thức…
MÃI NHỚ
Nhớ ngày ấy khi
trời buông gió vội
Ve kêu chiều
nắng gắt mái trường tôi
Lớp học trò bao
xao xuyến buồn vui
Còn nhớ mãi
buổi chia tay luyến tiếc.
Xin tạm biệt
mái trường đầy kỷ niệm
Chào hàng cây
ta còn khắc tên ai
Sẽ nhớ hoài
hỡi những chiếc ghế dài
Nhớ cả những
tấm bản đen nhung nháy.
Làm sao quên
những cô thầy năm ấy
Bụt giảng
đường gió thổi, bụi phấn bay
Thầy cô vẫn
dõng dạc những hơi đầy
Thổi cho lớp
bao mê say kiến thức
Làm sao quên
nhành phượng hồng đỏ rực
Mang tâm hồn
ngây dại buổi bình minh
Làm sao quên
những ánh mắt lung linh
Bao bè bạn của
trường xưa khj ấy
Đã bao năm về
đây tôi được thấy
Mái trường xưa
vẫn nghiêng bóng bình yên
Dáng thầy cô
vẫn đĩnh đạc diệu hiền
Nghe ấm áp
trong tim tình nghĩa tử
-
Hỡi Gió ngàn xin lộng thắp hồn tôi…
Nhịp tim lòng
vẫn thao thức không nguôi.
TRỞ VỀ I
Tiếng sáo chiều
thu vọng tứ bề
Có người lữ
khách về thăm quê
Anh đi chầm chậm
trên đê vắng
Nhịp sóng con
tim thấy thững thờ
Bến vắng, sông
dài dòng lệ cũ
Hoàng hôn in
bóng chuyến đò ngang
Sóng nước mây
chiều vang tiếng gọi
- Cô lái đò ơi !
Khách xin sang !
TRỞ VỀ II
Tôi bỏ lại một
mùa lá rơi ,
Đi tìm tôi …
Tìm lại giấc mơ
xưa chôn vùi nơi cuối trời đứng gió
Tôi tìm lại
“Chiếc áo thời gian” buổi cơ hàn khốn khó
Bóng hoàng hôn
một niềm nhớ xa xăm .
Giọt nuớc mắt
mồi côi rơi giữa phố mênh mông
Tan vào đất ngủ
vùi trong thổn thức
Thả chiếc lá
trôi theo dòng bất tận
Tôi trở về gom
lại chút miên mang ,
Hoàng hôn , nắng
tắt …
TRỞ
VỀ III
Ngoài trời lá rụng chơi vơi
Trông về quê cũ
bồi hồi nhớ thương
Phong trần năm tháng gió sương
Cố hương hỡi kẻ
tha phương ngậm ngùi.
Mênh mông quá hóa đơn côi
Mảnh tình thu
nghe lặng người xốn xang
Con sóng vội, gió lang thang
Ôi sao nhớ quá
mái làng quê tôi !
mái làng quê tôi !
Ngoài trời lá rụng chơi vơi
NGẪU HỨNG
Tay cầm thanh củi ngỡ là gươm
Chém nửa vầng trăng giữa đêm trường
Gào thét non sông vang vọng gió
Một mình in bóng giữa đêm sương.
HƯƠNG XUÂN
Hoa bưởi
vườn ai rộ ngát hương
Nồng nàn trong
gió buổi mờ sương
Vũ trụ nắng về
ngây ngất quá
Cho ta lạc bước
giữa thiên đường
Vườn xuân đã
chín hương thơm ngát
Trăm bước dồn
chân vẫn vấn vương
Tay áo em thơm
hương hoa bưởi
Nắng hồng về
rộng khắp muôn phương.
Trăng
Trăng
đêm nay đẹp quá
Ràn
rụa ánh trăng khuya
Treo lơ
lửng giữa trời
Ngỡ giơ
tay với tới...
Vầng
trăng bao chờ đợi
Tảo ánh
sáng pha lê
Và ta có
đâu ngờ
Trăng
lung linh đẹp thế !
Vầng
trăng dường bỡ ngỡ
Khép nép
sau mây hồng
Và mây
vội bềnh bồng
Nàng
trăng thêm ngọt sáng.
Xin tặng
trăng khúc nhạc
Ta sáng
tác đêm nay
Vì tinh
tú ngập đầy
Nâng điệu
tình chất ngất !
Tràn ngập
trên mặt đất
Trăng
rung động cỏ cây
Hoa sữa
ngát hương đầy
Dòng sông
lưu luyến tiếc.
Vầng
trăng tình bất diệt
Như triết
lí ngàn năm
Vào những
lúc đêm rằm
Ánh trăng
càng rực rỡ
Tuần hoàn
trong nhân thế
Trăng làm
bạn với ta
Làm bạn
với mọi nhà
Với đất
trời vụ trụ.
ĐÊM KHÔNG TRĂNG
Đêm qua
trăng còn sáng
Vằng vặc
chiếu khung trời
Làm lòng
ta chơi vơi
Sao đêm
nay không thấy ?
Đêm qua
trăng lộng lẫy
Chiếm ngự
cả không gian
Dưới nhân
thế vô vàn
Kẻ yêu
trăng say đắm.
Vầng
trăng cao ngọt thắm
Làm dịu
mát lòng ta
Trăng
ngân bản tình ca
Cho nhân
gian ngơ ngác
Đêm hôm
nay đã khác
Đã chẳng
thấy ánh trăng
Làm lữ
khách boăn khoăn
Ý thơ
tình cất giữ...
CỐ QUÊN
Ta
đã xa nhau từ mùa đông năm trước
Hàng
dương xưa còn hiu hắt đợi chờ
Phút
biệt ly chẳng một lời hẹn ước
Để
đường về bước chân lẻ bơ vơ.
Em
bảo rằng yêu anh sao nỡ đành cách biệt
Người
vội đi không hề nói một lời
Chỉ
để lại một khoảng trời giông tố
Một
nửa hồn tôi em lấy mất đi rồi.
Có
lẽ nào ta xa nhau như vậy
Em
có vui không khi về phía chân trời?
Mây
lang thang tìm em không bến đỗ
Gió
u sầu lặng thắt trái tim côi.
Có
lẽ ngày mai anh sẽ quên em
Sẽ
cố quên dẫu hôm nay vẫn nhớ
Lãng
tử si tình để rồi lại thế
Yêu
một người sao mãi nhớ chẳng quên…
(Những bài thơ viết từ 2003-2008) . Nhớ lắm!
0 nhận xét:
Đăng nhận xét