Lơ Pang, Tây nguyên mùa xanh nắng
Thiên di mỏi cánh lưng trời
Rêu phong mùa hoang tích cũ
Đâu rồi rét lạnh sương hơi?
Lơ Pang, nắng xanh hồn nhớ
Cà phê trắng muốt đồi hoa
Bản làng ủ trong sương mịch
Yêu thương đâu độ phai nhòa?
Này cô gái BaNar ơi, xin đừng đi
vội
Nước da ngăm đôi mắt sáng vời
Tiếng hát em vang bạt ngạn gió
Nam tơr dơr? Hãy ở lại cùng tôi
Tôi muốn em dạy tôi cách bắn nỏ
Kể tôi nghe sự tích Biển Hồ
Hạt nắng muôn đời hôn vào lòng đất
đỏ
Ngắm em cười, tim hoang vỡ ngàn vạn
nhịp sóng xô.
Này thác Đắk Trôi ngưng lưng triền
nhớ
Ai vẽ cầu vồng vắt giữa chừng hoang
Này cô gái ơi, đôi mắt biết dỗi hờn
Cứ né tránh cái nhìn vô tội vạ…
Cũng vì thương mà quen hóa lạ
Cũng vì yêu mà trái đắng thơm nồng
Nên xa lắm…mà sao còn nhớ lắm
Ngày mai này, người còn nhắc tôi không?
Tôi chép lại một trang nhật ký
Vài dòng thôi… còn viết ở trong lòng
Lơ Pang mùa này gửi chút nhớ đầu đông.
(nam tơr dơr: đi đâu đó?, tiếng BaNar. Thác Đắc Trôi
còn gọi là thác Atơmanh)
0 nhận xét:
Đăng nhận xét